CÚC QUỲ ƠI!
Không dưng ta nhớ cao nguyên
Nhớ con dốc dài, nhớ loài hoa nắng
Bỗng vàng rực giữa đời ta phẳng lặng.
Cúc quỳ ơi!
Neo tận trong tim cái thủa thiếu thời
Hai đứa trẻ chơi trò mua bán
Hoa quỳ sau nhà em vàng rộm
Chúng mình hái đi, giả bán cho người
Cái duyên 2 ta. em lỡ bán đi rồi
Anh nài nỉ người đời xin chuộc lại
Người ta trả anh duyên thừa thãi
Lắp ghép hoài vẫn khuyết phía em tôi
Bất chợt chiều kia vàng rực một trời
Anh ngơ ngẩn hỏi mua
Người ta nhìn anh cười: "cúc quỳ ai bán"
Cái lúm đồng tiền càn cạn
Lặng lẽ trao anh một bó vàng tươi
" em chỉ đổi cho người ta để lấy duyên thôi"
Mấy cái mảnh duyên anh nhặt nhạnh một đời
Trời xui anh bỏ vào lòng tay cô gái
Anh đâu tính suy khôn dại
Giờ ngẩn ngơ thầm gọi...."cúc quỳ ơi!".
----------------------------------------LÃO CÓC GHẺ-------
BẢO LỘC ơi!
thân thương quá! dù mới chỉ một lần ta đến. phố núi không quạnh hiu tí nào bỏi tình người ở đó ấm ,ấm lắm. một mảnh trăng đêm giữa thinh không trôi chầm chậm, một cái se lạnh đầu đông . một thung lũng sương mai. cả tiếng còi xe sáng sớm cũng trong vắt. lão đi nhiều, nhìn nhiều nơi đến lồi con mắt rồi mà vẫn phải công nhận ở đây thanh bình quá, trong trẻo quá.
yêu quá đi thôi!
những đồi dã quỳ vàng rực như bất tận ấy neo lại trong tim những người lũ khách cái luyến lưu với cao nguyên. là những người con của cao nguyên hay đã từng sống ở nơi này không ai đi xa mà không nhớ quay quắt mỗi độ hoa vàng
Nhớ con dốc dài, nhớ loài hoa nắng
Bỗng vàng rực giữa đời ta phẳng lặng.
Cúc quỳ ơi!
Neo tận trong tim cái thủa thiếu thời
Hai đứa trẻ chơi trò mua bán
Hoa quỳ sau nhà em vàng rộm
Chúng mình hái đi, giả bán cho người
Cái duyên 2 ta. em lỡ bán đi rồi
Anh nài nỉ người đời xin chuộc lại
Người ta trả anh duyên thừa thãi
Lắp ghép hoài vẫn khuyết phía em tôi
Bất chợt chiều kia vàng rực một trời
Anh ngơ ngẩn hỏi mua
Người ta nhìn anh cười: "cúc quỳ ai bán"
Cái lúm đồng tiền càn cạn
Lặng lẽ trao anh một bó vàng tươi
" em chỉ đổi cho người ta để lấy duyên thôi"
Mấy cái mảnh duyên anh nhặt nhạnh một đời
Trời xui anh bỏ vào lòng tay cô gái
Anh đâu tính suy khôn dại
Giờ ngẩn ngơ thầm gọi...."cúc quỳ ơi!".
----------------------------------------LÃO CÓC GHẺ-------
BẢO LỘC ơi!
thân thương quá! dù mới chỉ một lần ta đến. phố núi không quạnh hiu tí nào bỏi tình người ở đó ấm ,ấm lắm. một mảnh trăng đêm giữa thinh không trôi chầm chậm, một cái se lạnh đầu đông . một thung lũng sương mai. cả tiếng còi xe sáng sớm cũng trong vắt. lão đi nhiều, nhìn nhiều nơi đến lồi con mắt rồi mà vẫn phải công nhận ở đây thanh bình quá, trong trẻo quá.
yêu quá đi thôi!
những đồi dã quỳ vàng rực như bất tận ấy neo lại trong tim những người lũ khách cái luyến lưu với cao nguyên. là những người con của cao nguyên hay đã từng sống ở nơi này không ai đi xa mà không nhớ quay quắt mỗi độ hoa vàng
hoa Dã Quỳ.
Dã quỳ nở báo hiệu mùa khô về trên cao nguyên lạnh gió
Dã quỳ khoe sắc trên nền trời xanh ngắt
...giản dị nhưng cứng cáp
Dã quỳ dát vàng thêm sắc nắng
...quen thuộc với mỗi người dân tây nguyên
...dịu dàng khoe sắc
hai bên đường
một mình kiêu sa
...theo chân những cô, cậu học sinh đến trường
...để rồi bao phủ cả một cùng bao la, rộng lớn
Từ những lùm cây
đan thành từng đồi
và bao phủ khắp thành phố.