Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

CẬU HAI ƠI...!


Nó thắc thỏm đợi tới chiều để cậu hai đón nó về bên nhà rồi Đưa nó đi ăn trung thu sớm, hôm nay chủ nhật nhưng mẹ nó vẫn đi làm, nó cứ ngồi đợi. Cậu hai hứa với nó rồi, sao mọi người đằng đằng chở các bạn đi rồi mà cậu hai vẫn chưa về vậy cà. Nó mệt nhoài, nằm bệt xuống bậc thềm. Nó đau đầu và rất mệt, cứ thiếp đi, lả đi, cái bụng sôi ọt ọt đói mà miệng đắng sịt, nó sốt thì phải, nó nghe khuôn mặt cứ bừng bừng nóng. Nó khát quá. Nhưng vô nhà làm gì có khóa nó men lại cái vòi nước nơi cái bể xi măng,  mở nước vô cái ly nhựa rách là thứ đồ chơi của nó hằng ngày rồi  uống, rồi lại lần về chỗ vuông thềm nhìn ra đường, lại lả đi. Nó cứ giật mình mỗi khi có tiếng xe ù qua . Nó sợ cậu hai đi qua mà quên gọi nó, nó ráng thức.


Cha nó đi biệt xứ khi nó vừa đầy tuổi. Cậu hai xuống dưới Nội gọi mẹ nó về . Hai chạy xe gần 200 cây số xuống thấy mẹ nó ngồi thòng câu, câu mấy con cá trê bằng chuôi dao dưới cái hầm sau nhà nội để làm thức ăn cho nó với mẹ. Cậu hai đứng trân trối nhìn mẹ nó, hổng tin được người đàn bà tiều tụy đó là em mình. Nhìn mẹ nó cậu hai đứt ruột.
Ngoại nó có 2 người con thôi, đều bươn chải để kiếm sống.  Mẹ nó ngày xưa thương một người ở tận ngoài bắc, sắp cưới thì người ấy bị chết. Những ngày đó cha nó gặp mẹ nó , lui cui giúp đỡ từng tí. Mẹ nó lặng lẽ nhận lời Lấy cha nó sau một lần bị nạn. cha nó chăm sóc tận tình . Mẹ nó lặng lẽ về sống với cha nó chẳng được một cơi trầu. Ngoại nó giận, cậu hai cũng giận.... nhưng máu mủ rồi có bỏ được đâu . Và nó được sinh ra giữa muôn bề thiếu thốn. Cái vỏ chăn đắp mẹ phải cắt vải vụn thừa khâu lại. Ngày sanh nó, mẹ cầm trong tay có vẻn vẹn 200 ngàn . Cha nó thì bận đi đánh bài. Thiếu tiền về giật nốt. Mẹ lại vay mượn bà con trong xóm , may có bác Hai sau nhà, có chị út bên kênh chạy qua chạy lại. Cũng thương nhưng hổng có tiền. Mẹ nó sang nhà mụ tám đầu kênh năn nỉ ỷ ôi được hai triệu lãi 10 phân, bằng giấy tờ nhà của nội nó.
Nó về ở với hai từ lúc còn đỏ hỏn rồi biết đi biết nói, nó đi nhà trẻ rồi mẫu giáo, ai hỏi nó ba đâu. Nó hồn nhiên trả lời ba nó là BA CẬU HAI. Cô giáo nhìn nó ứa nước mắt. Cậu đi làm. Nó ở nhà trẻ đến tám giờ rưỡi tối mẹ mới về đón nó. Có hôm mẹ về nó ngủ trong tiếng nấc với hai hàng nước mắt lưng tròng. Mẹ lại khóc. Nó giật mình nhìn thấy mẹ nó , nó khóc òa nhưng lại nín ngay . Nó dỗ dành mẹ "nín đi, nín đi mai hai về cho kẹo."
Nó cứ mon men sống . Rồi cậu hai lấy vợ . Ngày ông ngoại còn sống cứ than thở vì mẹ con nó mà cậu hai chẳng chịu lấy ai. Khổ thế chứ! nay cậu hai lấy vợ rồi mẹ con nó vẫn ở cùng. Nhưng được một thời gian thì ra riêng. Mẹ thuê phòng trọ . Ngày chuyển đồ đi nó cứ nhất quyết không chịu. Mẹ dỗ mãi nó mới nghe. Nhưng tối lại đòi quay về. Mẹ nó lại khóc.
Hôm nay nó lại sốt. Tiếng trống lân ngoài xa cứ dập dồn. Mấy hôm nay bên nhà cậu hai mợ mua cho hai đứa con cậu hai đèn lồng thật đẹp.
Nó nhớ ngày trước cơ quan cậu hai khi nào cũng có quà cho nó vào mỗi dịp ngày trung thu. Cái đèn lồng bằng nan tre dán bịc bóng xanh đỏ , dù không có nhạc nhưng với nó là nhất rồi. Vậy mà năm nay cậu Hai quên thì phải. Nó không giám đòi. Nó biết là cậu hai nó cũng không có nhiều tiền đâu. Nó cứ đợi vậy. Cái đòng hồ nhà hàng xóm bính bong sáu lần. Vậy là sáu giờ rồi. Nó lạnh, Lạnh lắm! nó thiếp đi nhưng nghe tiếng xe gắn máy , nó vùng dậy. Không phải cậu hai. Nó ngồi xổm xuống. Mấy nhà phía bên đã bắt đèn đỏ quạch. Tiếng trẻ con lao xao . Tiếng nhà bên cô sáu mắng thằng tí vì không chịu ăn bột. Nó thèm được mẹ nó mắng nó lúc này.
Lại tiếng xe máy nó nhỏm dậy. Cậu hai về thiệt. Nó gượng dậy nhưng không đứng lên được, đầu nó đau buốt ... nó chỉ kịp gọi Hai ơi! Rồi khụy xuống. Hai chạy dến ôm nó áp má vô trán nó. Hình như cậu hai cũng khóc. Nó nghe chừng như nước mắt nhỏ ấm tên mặt nó.
Nó thiếp đi trong tay cậu nó. Khi tỉnh lại nó thấy mẹ nó đang nằm một bên nó nhưng cái gường lạ lắm như là cái giường nó thấy mỗi khi hai đưa nó đi khám. Cậu hai cũng ngồi đó. Nó nhìn cậu hai rồi hỏi. Hai ơi khi nào con được đi trung thu. Hai nắm lấy tay nó hứa ngày mai mới rằm mà con. Mai hai đưa con đi trung thu ngen, ngủ đi con.. có gật đầu. nó vẫn tin là ngày mai cậu đưa nó đi rước đèn. Chưa khi nào hai sai hứa với nó cả. Nó lại thiếp đi nhưng lần này trên môi nó nở một nụ cười. Và trong giấc ngủ nó quá trời cây đèn lồng bằng nan tre dán bóng màu sáng lung linh treo hằng hà sa số giữa không trung.
 Đn 08/09/2014..... lão cóc ghẻ.....

8 nhận xét:

  1. Cái nghèo, cảnh đời và tình người vẫn luôn khiến người ta chảy nước mắt. Phận đời, phận người...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Haiza . Sụ thiệt thòi của những đứa con không cha . Nhuengx số phận khiếm khuyết tôi qua Yên Vũ nhỉ

      Xóa
  2. Đêm trung thu, đọc bài nì, thì chỉ có ....khóc...

    Trả lờiXóa
  3. "Nó cứ mon men sống " ,nghe mà thương !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái kiểu viết ni là em học theo mụ Tám mỏ nhọn đó anh. Nhưng thế thật. Đứt ruột anh à

      Xóa
  4. Ít ra nó cũng còn có cậu Hai quá tốt!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vâng chỉ mong cậu Hai được trời thương cho sức khỏe để làm điểm tự cho nó tới khi trưởng thành chị giáo ạ!

      Xóa