Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

Cho những ngày vắng cáo ú


EM ƠI NẮNG VẪN THẮM CHIỀU


 Anh lạc bước ,chiều nay chân dẫm bóng hoàng hôn
Cứ líu ríu ngập ngừng hết đi rồi chạy!
Sao chẳng có mưa để níu ta ở lại
Mà cứ mênh mang màu ráng, tím nghiệt cùng.

Trách tiếng chuông chiều vọng chi giữa thinh không
Chẳng thấy thanh trong, mà chỉ thêm phần hoang hoải
Giá ngày xưa đừng phải lòng nhau giữa bộn bề ngang trái
Để lời hứa nhớ thương như mảnh trăng mòn mỏi cuối đường khuya
Anh bậm môi cúi đầu bước về miền cách chia
Biết bao lần buông lời chia tay rồi em nhỉ
Sao chúng mình thương nhau nhiều thế
Mà vẫn làm những điều khiến nhau đau.
Anh cứ hỏi vì sao?
Có phải người đàn ông trong anh đầy tham lam ích kỷ
Dối cả chính mình
Là yêu. Đến độ kiệt cùng
Nhưng không phải thế.
Dù đã thương nhớ về nhau nhiều hơn cả lá vàng mùa thu nữa
Nhưng cũng chỉ là dối lừa.
Vì có phải yêu đâu.
Không phải yêu nhau, không phải yêu em đâu
Mà chỉ là yêu bản thân mình thôi em nhỉ
Chợt nhận thấy nhạt chiều , nhạt đêm , nhạt màu toan vẽ!
Thấy muộn phiền khi em ấm ức ghen.
Bỗng một ngày trống trơn
Giật mình thấy nắng nhạt ngoài cửa sổ.
Những trách hờn em không còn nữa
Anh lại cuống cuồng
Gom góp nhớ thương em
Em ơi anh thấy lòng mình nắng lại bừng lên
Em vợi vời xa rồi, nên nắng hóa hoàng hôn ngút ngắt ...!

2 nhận xét: