Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

RỖNG.....!


( viết cho một chiều chợt thấy tình yêu mong manh)


Anh ạ!
 Em đã thấy là rất đỗi bình thường khi nói chuyện với anh
Đêm rỗng không nỗi nhớ.
Giật mình quờ tay tìm câu thơ viết dở
Cho anh.


Mớ kí tự thản nhiên quay lưng với nhau.
Em chợt hỏi vì đâu?
Những mảng màu trong câu thơ anh bỗng nhạt.
Em đã thấy anh nheo mắt với màu môi khác
Trong nét cười vốn rất làm em vỡ tim
Anh ạ!
Em sợ riết rồi quen !
Những dững dưng khi thấy ánh mắt anh như tia nắng thu dành cho người con gái khác.
Sợ sợi tóc anh bạc. Chẳng còn làm em đau.
Em nhón bàn tay, chữ buông núm níu
Em chưa thể nào kịp hiểu
Là tại mình thứ tha hay ích kỉ
Chỉ thấy chiều ngân một tiếng chuông phía chùa xa vọng lại.
Rất đỗi thanh nhàn.
Chiều nay
Có nhớ em không anh.....????


PS:   CÁO Ú ĐANG NGHĨ THẾ PHẢI KHÔNG EM
             

2 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cung kính không bằng tuân mệnh. Em hiểu tính anh mà. Anh sửa những gì như em nói rồi. Đừng giận nữa nhé

      Xóa